Disneyland 1972 Love the old s
Không bấm vùng phía trên kẻo mất tiền nhé!



YÊU CÁO MẦM CÂY VÀ ĐẠI THỤ

“Nguyện làm cầu đá,

chịu năm trăm năm gió thốc,

năm trăm năm nắng đổ,

năm trăm năm mưa già,

mong người một lần bước qua”

Kiếp thứ hai

Đời nào kiếp nào cũng có những chuyện thêu dệt về yêu ma quỷ quái, nhưng lại không có ai thật sự hiểu yêu nghiệt là gì, trừ chính bọn yêu nghiệt!

Yêu là người! Thật đấy, có thể bạn không tin, nhưng vì tôi là yêu nghiệt, nên tôi biết điều ấy!

Con người ta chuyển kiếp luân hồi, gây nghiệp tạo nghiệp rồi báo nghiệp trả nghiệp. Bọn yêu tinh cũng chuyển kiếp luân hồi, nhưng không gây nghiệp tạo nghiệp mà chỉ báo nghiệp trả nghiệp.

Con người nghe đến đây sẽ nhao nhao phản đối: Thật vô lý, không tạo nghiệp thì cớ gì phải trả nghiệp?

Và bọn yêu nghiệt sẽ cười khẩy mà rằng: Chừng nào còn vướng bận ngũ uẩn, chừng đó sẽ còn mắc kẹt trong khổ ải mà không nhận ra vô thường vô ngã!

Nghiệp do người này gây nên mà người kia phải trả thì có gì là lạ? Nếu không gánh hết khổ ải ở đời thì làm gì có chuyện hơn đời?

Yêu nghiệt, suy cho cùng, vẫn chỉ là muốn thoát khỏi luân hồi vĩnh viễn mà không phải qua con đường tu hành. Người ta thường hay gọi tu hành là chính đạo, thế thì tu yêu là tà đạo! Dù chính hay tà, thể nào cũng dẫn đến cùng một chỗ! Cuối cùng, tà hay chính, đều chỉ do người trần mắt thịt vĩnh viễn không nhìn ra vô thường vô ngã mà thôi!

Bởi thế! Bậc chân tu hơn người, yêu nghiệt cũng hơn người, dù suy cho cùng tất cả vẫn chỉ là người!

Tôi là yêu tinh cáo. Đừng tin cái thuyết cửu vĩ hồ ly tu tập mười ngàn năm, xạo cả đấy! Tôi mãi mãi chỉ có một cái đuôi thôi, là cái đuôi ở kiếp đầu tiên mà tôi bắt đầu có nhận thức. Giờ thì nó đã rụng theo kiếp cáo ấy rồi; con người không có đuôi, kiếp thứ hai của tôi là con người, kể từ đó tôi cũng không có đuôi.

Yêu tinh thì quỷ quyệt hơn người, thông minh hơn người, điều đó đúng! Cũng có loài gian xảo hơn người, tàn độc hơn người, nhưng chỉ cần một kiếp trót tạo nghiệp quá nặng, đạo hạnh tu hành nhiều kiếp sẽ theo đó mà tan biến cả! Và một trong những nỗi sợ hãi triền miên của bọn yêu tinh, đấy là sợ quên mất kiếp trước của mình!

Tạo nghiệp thì tu yêu thất bại, mà tình yêu sẽ dẫn đến tạo nghiệp, thế nên có một điều may mắn mà cũng không hẳn may mắn, nếu ở kiếp trước trót vướng phải ái tình, kiếp sau yêu nghiệt ấy sẽ quên ngay kiếp trước, khỏi lặp lại đau thương, khỏi bám theo người tình tiền kiếp, khỏi rong ruổi mãi trong vòng luân hồi bất tận.

Quên người mình yêu là tốt, nhưng quên cả mình là yêu nghiệt thì chẳng tốt chút nào!

Bởi lẽ, càng quên lại càng yêu, càng yêu lại càng tạo thêm nghiệp, đó là cái giá phải trả cho con đường tu tập tà đạo!

Kiếp thứ nhất:

Một con cáo, một mầm cây, và một đại thụ ngàn năm…

Con cáo nhỏ lông xám, yếu đuối và không có vuốt, tinh ranh và nhạy cảm hơn đồng loại, lại bị bầy đàn sa thải cô độc. Đã nhiều lần nó tự hỏi, vì sao trời sinh ra nó không có vuốt? Một con cáo không có vuốt, biết đi săn thế nào đây?

Núi cao gió lạnh tơi bời, rừng đêm âm u tuyệt vọng, con cáo nhỏ lê từng bước chân dị hình cô độc, xa dần khỏi bầy đàn đang lạnh lùng trừng mắt phía sau. Sinh vật duy nhất trong bầy bao dung che chở nó, chia sẻ miếng mồi với nó, đã bị con người bắt đi mất rồi! Mẹ nó không còn, cả đàn lập tức ruồng rẫy! Giờ nó trở thành một sinh vật cô độc, không đủ móng vuốt để trở thành cáo, cũng không đủ khác biệt để tự sinh tồn như loài cọp kiêu hãnh. Quy luật tự nhiên, vốn là không thể chống lại, chỉ có thể lựa bề thích nghi, làm một sinh vật hạ đẳng nhằm tồn tại cho đến hết đời.

Nó tập cách sống bằng cây cỏ, tập cách nuốt trôi xác chết thối rữa của đám thú già trong rừng, lại tập cách nhìn trước ngó sau, tập cách chạy thật nhanh để không mất mạng dưới móng vuốt chúa sơn lâm, hoặc để mất bộ lông xám vào tay con người. Cứ thế, dần dần cũng thích nghi, dần dần cũng ổn thỏa, cho tới ngày nó gặp một mầm cây lạ.

Mầm cây ấy giống nó, nói một cách chính xác hơn, mầm cây ấy ốm yếu mong manh, rễ mỏng héo úa, lá non kì dị, hoàn toàn khác biệt với mớ mầm cây tươi non mát lành xung quanh. Con cáo chạnh lòng! Nó còn có chân để chạy khỏi sự khinh miệt của bầy đàn, còn mầm cây kia lại không thể tự bứng rễ mà chạy. Con cáo lẳng lặng quay mình rời đi, thôi không ăn mớ mầm cây ấy nữa mà vào sâu trong rừng tìm xác chết. Đến gần sáng, trước khi mặt trời kịp vươn khỏi đỉnh núi phía đông, con cáo quay lại cùng với một mảnh vỏ cây nhặt được trong rừng, nó chậm rãi đào bới, bứng mầm cây mong manh đem đặt vào mảng vỏ cây rồi đem đi khỏi. Nó và mầm cây, hai sinh vật vốn không cùng loại, nay lại cùng sống với nhau dưới bộ rễ đồ sộ của một cây đại thụ già nua mà nó cũng chẳng biết là cây gì.

Sinh tồn là sinh tồn, hủy diệt là hủy diệt. Con cáo nhỏ có thể tự chống chọi qua ngày, nhưng mầm cây yếu đuối lại không thể lớn hẳn thành một cái cây. Sau vài ngày ngắn ngủi, mầm cây chết rũ dưới bóng đại thụ sừng sững và hứng trọn đợt nước mắt xót thương của con cáo lông xám không vuốt. Mầm cây chết đi rồi, con cáo không buồn rời đi, ngày ngày nó nằm bẹp dí bên cạnh mảnh thân úa tàn của mầm cây mà khóc, khóc đến cạn nước mắt, khóc đến khô sinh lực.

Khóc đến chết.

Cây đại thụ ấy thật ra là mộc tinh ngàn năm tuổi. Cây cối tu thành tinh không khổ sở như động vật. Vì chúng chỉ đứng yên một chỗ, sống bằng nắng bằng mưa, bằng đất rừng màu mỡ, nên chúng không tạo nhiều nghiệp chướng; sống càng lâu càng có thêm linh khí, và bởi thế chúng thấu suốt mọi chuyện.

Con cáo và mầm cây, suốt quãng đời ngắn ngủi cũng không hề sinh ra nghiệp chướng, lại có duyên cư ngụ dưới tán mộc tinh ngàn năm pháp lực, sinh vật sành đời ấy đã truyền chân tu vào hai mảnh hồn đồng điệu của con cáo và mầm cây, rồi cũng lặng lẽ rụng từng chiếc lá. Trải từ năm này qua năm khác, khi mầm cây và xương cáo đã ra tro bụi, khi đại thụ vươn cao gặp phải sét đánh cháy bùng, kiếp thứ nhất của cả ba sinh vật cuối cùng cũng qua đi.

Kiếp thứ mười một

Sau năm trăm năm gió táp mưa sa…

Trăm năm vật đổi sao dời, ngàn năm biển rộng hóa thành non cao, trải mười kiếp tu thành yêu nghiệt, cáo xám không còn là cáo xám, mầm cây không còn là mầm cây, đại thụ cũng không còn là đại thụ, đều là người cả rồi!

Câu chuyện của tôi cũng vì thế mà chuyển từ núi tuyết mênh mang sang đô thị hoa lệ, nơi con cáo nhỏ đã trở thành thiếu nữ, mầm cây nọ hóa thành chàng trai, và cây đại thụ ngàn năm thì mất tích giữa biển người mênh mông hơn bảy tỉ!

Cả cáo nhỏ và mầm cây ngày nào, dù đã cùng nhau trải qua mười kiếp, thủy chung vẫn không thể nhớ ra gốc tích yêu nghiệt của mình. Mỗi lần chết đi là mỗi lần quên đi, mỗi lần chuyển kiếp là mỗi lần mới mẻ. Vì sao lại xảy ra cớ sự ấy? Yêu nghiệt vốn có thể nhớ rất rõ tiền kiếp của chúng cơ mà? Huống hồ, mười kiếp lương thiện đỡ nghiệp thay cho kẻ khác, lẽ ra đạo hạnh gần ngàn năm phải khiến chúng thấu suốt mọi ngóc ngách trong sinh giới, cớ sao lại thành ra thế này?

Dù là loại nguyên nhân gì đi nữa, thì câu chuyện kiếp này vẫn sẽ tiếp diễn, hệt như mười câu chuyện đã nối dài trước đó. Đời vốn luôn là vậy!



Tôi:

- Em kể xong câu chuyện của em rồi. Giờ thì anh thử đoán xem, tại sao cáo xám và mầm cây lại quên đi tiền kiếp của mình?

Anh:

- Không đâu! Chỉ mỗi mình cáo xám quên thôi!

- Tại sao?

- Vì ở mỗi kiếp, cáo xám đều yêu, đã yêu tức là tạo nghiệp, tạo nghiệp thì phải quên đi tiền kiếp của mình.

- Thế ở kiếp trước em đã yêu ai?

- Em yêu anh!

Tôi im lặng nín thở, mơ hồ nghe thấy tim mình đập từng nhịp thật chậm rãi. Sau cùng, thực tại lên tiếng thật mạnh mẽ trong tôi:

- Em không yêu anh, em yêu mầm cây!

- Em luôn yêu mầm cây trong từng kiếp của mình, nhưng cậu ấy chưa bao giờ yêu em, ngay từ kiếp đầu tiên! Và sau đó, em đã yêu anh, ngoại trừ kiếp đầu tiên.

- Làm sao anh biết?

- Vì anh là cây đại thụ trong câu chuyện vừa rồi!

Mắt anh long lanh ánh lên dưới quầng mặt trời dịu nhẹ. Bên ngoài ô cửa kính, phố phường lao theo chiều ngược lại, từng vòng bánh xe lăn đều lăn đều, chuyến xe buýt nối dài mỗi ngày vun vút trên lộ trình quen thuộc. Tôi ngồi cạnh anh, yên lặng tránh đi tia nhìn nồng ấm. Bẵng đi một lúc thật lâu, tôi lại hỏi, hệt như mình chưa từng thổn thức:

- Nếu anh là cây đại thụ ấy, tại sao kiếp này anh mới yêu em?

- Mỗi kiếp anh đều yêu em, chúng ta yêu nhau hệt như mười lần trước đó!

- Vậy tại sao anh không lãng quên tiền kiếp của mình?

- Anh luôn nhớ kiếp đầu tiên của mình, là một cây đại thụ to lớn! Khi ấy anh chưa yêu em, một cái cây không thể yêu một con cáo! Nhưng sau đó, anh đã tìm em, anh đoán là sau mỗi kiếp anh luôn làm thế, nên anh mãi mãi chỉ nhớ được kiếp đầu tiên của mình, thật may mắn, kiếp ấy đã có em rồi!

Lần này thì tôi không khỏi bật cười khúc khích, câu chuyện của tôi đã bị anh đẩy đến chỗ càng lúc càng hoang đường phức tạp. Anh không thay đổi sắc mặt, vẫn tiếp tục đều giọng lãng đãng:

- Kiếp này em yêu cậu ta, nhưng cậu ta không hề yêu em, mầm cây chưa bao giờ yêu cáo nhỏ, chỉ có cáo nhỏ vẫn khóc vì mầm cây, từng đêm từng đêm, từng kiếp từng kiếp. Anh không nhớ nổi kiếp trước em có yêu anh không, nhưng anh tin ở mỗi kiếp của mình anh đều làm mọi cách để em nhận ra anh và yêu anh như anh sẽ làm ở kiếp này. Vậy nên, chúng ta hãy yêu nhau thêm một lần nữa, em nhé!



Từng đêm từng đêm tôi đều thao thức mộng tưởng đến lúc ngủ vùi, từng ngày từng ngày tôi đều tự mình đi tìm đáp án. Tôi có bao nhiêu kiếp để yêu? Bao nhiêu điều để quên? Bao nhiêu đêm để khóc? Tôi đã từng yêu một người, anh ta không yêu tôi, mãi mãi không bao giờ yêu tôi. Và anh ta chính là mầm cây ấy!

Còn anh ở thì hiện tại, lại mơ hồ khó nắm bắt, nửa cuồng nhiệt nửa hững hờ! Là vì tôi xa cách, hay vì anh cũng không yêu tôi như mầm cây? Hoặc cũng có thể, vì tôi chưa hoàn toàn thoát khỏi cái bóng của quá khứ, tôi thừa thận trọng, thừa sợ hãi, quá lo lắng và quá bất an, nên không đủ dũng cảm để bước vào đoạn đường có anh. Biết đâu được, anh không phải là cây đại thụ của tôi, hoặc giả như trong mười kiếp đã qua, cáo xám chưa từng một lần yêu đại thụ!

Cơ bản là, tôi đã không chịu mở lòng đón nhận thử thách mới trong tình yêu!

Nếu tôi nói với bạn, đoạn đối thoại phía trên không phải là thật, mà chỉ là tưởng tượng giả định, là ước muốn cháy bỏng của tôi về anh_một con người mới mẻ mang dáng vẻ ung dung tự tại đáng ngưỡng mộ nhưng bên trong lại đong đầy nội tâm thầm kín, hệt như một cây đại thụ ngàn năm tuổi, thì bạn sẽ nghĩ thế nào?

Yêu nghiệt là loài không tạo thêm nghiệp nhưng vẫn phải trả nghiệp, đấy là vì chúng luôn cảm thấy bất an và mang nặng trong lòng nghiệp chướng từ kiếp trước. Vì thế, yêu nghiệt không hơn người, ngược lại, chúng sống từng kiếp với trí nhớ vẹn nguyên vì không dám yêu như con người. Yêu nghiệt muôn đời cũng không thể sánh với bậc chân tu đắc đạo, vì chúng mãi mãi sẽ không hiểu được thế nào là vô thường vô ngã. Sau cùng, vì yêu nghiệt là con người, nên chúng cũng sẽ biết yêu biết hận. Một khi đã yêu thì phải quên, càng quên lại càng yêu, đó không phải là cái giá phải trả cho con đường tu tập tà đạo, mà là món quà của sự giải thoát.

Nếu có kiếp sau, con người sẽ quên đi mọi đau khổ ở kiếp này! Nếu có kiếp sau, con người cũng sẽ yêu cuồng nhiệt như kiếp này!

Cây đại thụ của tôi, tôi sẽ tiếp tục tìm anh trong biển người bảy tỉ, tiếp tục tìm ra chìa khóa mở cửa tâm hồn anh, dù anh lạnh lùng khó nắm bắt, hay hờ hững vì đã từng tổn thương, để đến một ngày anh sẽ nói với tôi, không phải trong những giấc mộng mà là ở thực tại, rằng: “Chúng ta hãy yêu nhau thêm một lần nữa, em nhé!”







Không bấm vùng phía dưới kẻo mất tiền nhé!